Chồng vắng nhà, phú bà liền gian dúi với cave đực, phí lắm… Bao nhiêu năm phấn đấu bỗng chốc bỏ hết được đâu em. – Anh nhỏ nhẹ. – Thôi thì cố gắng tuần về một lần… anh nhé. – Cô đành nhượng bộ. – Ừ… anh sẽ cố gắng. Để vợ héo hắt thế này anh cũng thương lắm. – Anh ôm siết vợ kéo vào lòng. Nhung thấy sung sướng, phú bà liền tằng tịu với tình trẻ cô thò tay lần tìm con chim anh, nó đã ngủ yên teo nhỏ lại và mềm nhũn. Thôi đành chờ đến sáng mai vậy, có thể nó sẽ đủ sức làm cô sướng một cách trọn vẹn. – Thôi mình ngủ nhé. – Anh nói. – Vâng… Sáng mai chiều em lần nữa đấy nhé. – Cô