Chồng yêu ơi buông bỏ trận game và phang vợ nhanh lên, ga cho xe tiến sâu vào khu nhà đang xây dở. Từ xa nhìn thấy bóng dáng thon gầy thư sinh của thầy Phương, lòng Tuân run lên. Hình bóng ông hôm nay thật khác, dù chỉ thấy sau lưng, nhưng Tuân thấy mình thật nhỏ bé nặng nề bước đến tượng đài cao ngất giữa đống gạch đá hỗn độn. Bên cạnh ông là hai gã vệ sĩ mặc quần áo đen, ánh mắt lạnh tanh một mí xếch lên, một khuôn như kẻ đang dí khẩu súng sau đầu Tuân. – Thầy Phương… Tôi… Tôi… – Tuân nói, hai chân mềm nhũn quỳ xuống mặc kệ đá xanh bên dưới, Hỡi ông xã bỏ trận game lại và đụ bà xã luôn đi nhé đau